Thứ Năm, 12 tháng 11, 2015
Chỉ còn mình em
(Lần đầu tiên trong đời, một bài thơ viết tặng vợ lại được đăng trong một tuyển chọn và được thưởng tiền (đủ mua bó hoa tặng vợ). Xin khoe với cả xóm nè.
Chắc là em vẫn chờ
Một bài thơ xuân đón tết
Như tự bao giờ chẳng biết
Em chờ thơ anh.
Nhưng em ơi lòng còn băn khoăn
Như cuộn len trăm mối
Anh âm thầm gỡ rối
Một mình canh khuya...
Những bài thơ viết tháng ngày qua
Giữa bộn bề công việc
Vẫn ngân lên những vần tha thiết
Anh yêu nghề, và anh yêu em
Nghề chọn anh, khi anh đã chọn em
Chỉ một tình yêu mà chia làm hai ngả
Anh trong đắm say ở giữa
Lúc nào cũng chông chênh...
Anh yêu em từ lúc tóc còn xanh
Anh buông tay nghề, lúc trên đầu tóc bạc
Mấy chục năm, thỏa chí trai khao khát
Anh tung hoành trong thế giới ngổn ngang
Chẳng nhớ hết đâu những việc đã làm
Chỉ đọng lại trong anh rất nhiều gương mặt
Đã cùng sẻ chia ngọt bùi, đắng chát
Âm thầm những tấm huân chương
Trằn trọc nghĩ suy, thao thức những đêm trường
Đến người thân còn không hiểu nổi
Nỗi ám ảnh nghề, như say mê một người con gái
Thất bại, hi sinh, đau đớn đến tột cùng
Và vỡ òa trong sung sướng lúc thành công
Mấy người biết? nào đâu cần ai biết
Bao thế hệ đã vì nghề sống chết
Anh đi tiếp con đường oanh liệt ấy của cha ông
Đã 70 năm ngành Tình báo Quốc phòng...
Giờ anh về với em
Về với tình yêu từ thời trai trẻ
Anh không tựa vào nghề, ngả về bên này nữa
Phút chống chếnh ngả nghiêng, em có hiểu anh không?
Gần hết cuộc đời, cháy hết tuổi thanh xuân
Cho nghề, cho em, giờ là "ông già khó tính"
Như chiếc đồng hồ cũ rồi, làm sao điều chỉnh
Cứ tích tắc, ngập ngừng, nhanh chậm giữa thời gian
Ngoảnh nhìn kìa, đồng đội của anh
Gánh nặng đường xa, ôi thương yêu nhiều lắm
Nhưng không thể nữa rồi, ghé vai cùng gánh
Anh đứng lại bên đường, hướng về phía quân đi
Đón anh về, đưa anh về đi
Tình yêu lớn, làm lòng anh bối rối
Anh sẽ sống phần đời còn lại
Không có nghề, chỉ còn lại mình em.../
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét