Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2016

Hồ trên núi





Đường cứ lên, lên mãi không thôi
Ngoằn ngoèo dốc giữa mây trời bảng lảng
Bỗng òa ra, một vùng đầy nắng
Yên lặng mặt hồ
Nai Ni Tal đấy ư?
Thành phố ở độ cao hai nghìn mét
Ôm gọn trong lòng một vùng nước biếc
Giữa trập trùng non xanh
Lấp loáng, long lanh
Cả một góc hồ bồng bềnh mây trắng
Và mấy chiếc buồm xanh trong nắng
Dụi mắt nhìn ngỡ đang mơ
Hãy thả xuống đi những chiếc thuyền trẻ thơ
Anh gập cho em bằng giấy
Em làm cô lái đò thuở ấy
Tiếng cười đến vô tư...
Chuyện kể rằng ngày xưa
Có một nàng tiên theo chị em xuống tắm
Nàng trót yêu sau đắm
Chàng trai kiếm củi bên hồ
Rồi câu chuyện tình nên thơ
Ngập chìm trong nước mắt
Rồi kẻ ở, người đi, kẻ trời, người đất
...thôi nghe làm gì những câu chuyện chia xa
Thời nào chẳng có
Chỉ biết lúc này em đang ở đó
Cùng bè bạn nô giỡn trên thuyền
Em cũng là nàng tiên
Chưa kịp yêu một người trai kiếm củi
Thuở bé anh học giỏi
Em có yêu một chàng kĩ sư?
Đùa vui thế thôi cho tiếng cười vô tư
Giữa cuộc đời còn nhiều gian khó
Cho những kỉ niệm thơ ngây tươi trẻ
Khỏi bị lãng quên giữa cơm áo gạo tiền...
Giữa một vùng mây nước bình yên...


            Hồ Nai Ni Tal, Ấn độ tháng 8/1993

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét