“Sao nàng vội đi, để lại nỗi đau này
Khắp vương quốc một ngày trời tắt nắng
Khắp kinh thành một tháng liền vắng lặng
Và lòng ta đau đớn sẽ bao năm...?”
... Mấy thế kỉ rồi, hôm nay tới thăm
Lòng trai trẻ bồi hồi xúc động
Đá nói đấy, từng lời thầm lặng
Nghe cồn cào như từ một làn môi
Vua chúa cũng là người, như mình cả, em ơi
Cũng có nghĩa tình trong bạc vàng, nhung lụa
Và tình yêu, tình yêu muôn thuở
Có trước khi anh và em yêu nhau
Sáng giữa đất trời, cho đến mai sau
Bài thơ tình yêu tạc bằng đá trắng
Soi bóng xuống dòng sông im lặng
Như lời nguyền còn mãi với thời gian
Anh chợt nghe giữa tĩnh lặng không gian
Cả một công trường đang mài, đẽo đá
Những người thợ một đời vất vả
Trộn mồ hôi mình cho đá trắng hôm nay
Cháu con họ, còn ai ở nơi đây
Trong những con người nghèo nàn và chất phác?
Có ai nữa hôm nay còn giữ được
Nét tài hoa nghề chạm đá truyền đời
Anh bỗng thương em ở tận cuối trời
Lam lũ sớm hôm mình em toan tính
Chưa đến được nơi hôm nay anh đến
Agra mảnh đất đượm tình người
Taj Mahan, anh dừng một ngày thôi
Chưa thấy hết nỗi niềm trong thớ đá
Nhưng bỗng hiểu tình yêu là tất cả
Và nhớ em đến tê tái cả lòng
Có tình yêu mới trọn nghĩa vợ chồng
Tình nghĩa ấy không dễ gì có được
Hiểu thêm nhau mỗi đoạn đường ta bước
Mỗi sợi trắng trên đầu, đánh dấu một ngày xa
Anh thẩn thơ trong nỗi nhớ nhà
Bỗng muốn dựng một lâu đài đá trắng
Tạc vào đó tình anh thầm lặng
Ghi đến ngàn đời cái nghĩa của em
Taj Mahan anh ngồi đợi trăng lên...
Agra, Ấn độ
15/8/1992
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét