Người ta nói,
trên đời này có một chữ Duyên. Khi còn nhỏ, tôi chỉ hiểu là cái duyên của một
người con gái: Đẹp phải có duyên mới mặn mà. Có người không phải đẹp “sắc nước
hương trời” nhưng nếu được khen là có duyên thì cũng nhiều người yêu mến. Đến
khi lớn hơn, biết thêm còn cái duyên kì ngộ. Con người ta có duyên với nhau.
Chàng trai người dân tộc nào nhỉ, nhặt được chiếc khăn Piêu thì tha thiết hỏi:
“ Chiếc khăn đây là mối nối duyên nhau, thời tôi chờ”. Còn nữ sĩ Hồ Xuân Hương
thì đanh đá: “Có phải duyên nhau thì thắm lại, đừng xanh như…” .
Và còn cái
duyên khác nữa.
Làm việc dài
ngày tại Ấn Độ, có lần tôi bị xì-trét nặng. Sáng chủ nhật đang lang thang trong
công viên cạnh một đền thờ, tôi đã gặp một nhà sư Việt Nam vóc dáng nhỏ gầy,
gương mặt phúc hậu ngồi nghỉ trên ghế đá. Chắc thấy bộ dạng của tôi, nhà sư cất
tiếng hỏi. Qua câu chuyện, tôi biết nhà sư đang chuẩn bị về Bodhgaya, nơi được
gọi là đất Phật ở Ấn Độ. Ông hỏi tôi đã đến đó chưa và có muốn đi không? Đang cần
thay đổi tâm trạng mình, tôi nói ngay là muốn đi. Hóa ra, đường cũng xa lắm, xấp
xỉ nghìn cây số và khi đó chỉ phương tiện tầu hỏa là phù hợp nhất. Tầu ở đây thực
sự là loại tầu “chợ”, thời gian chạy là 17 tiếng đồng hồ. Nhà sư đã có vé, bảo
tôi: “anh cứ ra ga, nếu có duyên, anh sẽ đi được”. Sáu giờ chiều, tôi tìm nhà
sư ở ga Nizamudin và mua vé ghế dự bị. May sao, trước giờ tầu chạy 10 phút, tôi
được lên tầu. Và thế là có chuyến hành hương không định trước đến đất Phật.
Trong suốt hành trình, nhà sư đã kể cho tôi nhiều chuyện về miền đất ấy và sự tích
của Phật giáo. Thì ra, Đức Phật vốn là một người thực, hoàng tử của một vương
quốc (nằm trong đất Ấn Độ, Nê Pan ngày nay), ông đã từ bỏ kinh thành, vợ con, để
đi tìm câu trả lời: tại sao con người sinh ra lại khổ đau, bất hạnh, bệnh tật
và chết. Ông đã tu luyện nhiều nơi, đã nghiền ngẫm chân lý trong một hang đá
trên lưng chừng núi (hang Khổ hạnh). Lúc đầu, theo con đường hành xác, ngày chỉ
ăn vài hạt đậu hoặc vừng, ông đã kiệt sức tưởng chết. May có người chăn dê ở rừng
cây Sê sam bên dưới thấy ông gục trong hang đã đổ cho ông bát sữa dê. Từ đó,
ông chuyển sang ăn để đủ sống, để tu luyện (giáo lý Trung Đạo). Đến một ngày,
có lẽ đã tìm ra chân lý của mình, ông ra bờ sông Ni Liên Thiền, thả một bình
bát (?) và khẩn cầu: nếu con đường đã chọn là đúng thì bình bát hãy trôi ngược
dòng. Được biết ngay chiều hôm đó, ông đã lội qua sông, sang khu vực nay là Bồ
đề Đạo tràng. Tiếp tục thiền định 49 ngày nữa dưới một gốc cây bồ đề lớn và khi
tự mình giác ngộ, Ngài, giờ đã là Đấng Giác Ngộ, xuống tắm dưới một hồ sen và từ
đó giảng giáo lý của mình cho những người đầu tiên…
Năm ngày ở đất
Phật, nhà sư đã cho tôi thăm nhiều nơi, trong đó có lễ phát chẩn ở rừng cây Sê
Sam và thăm hang Khổ hạnh. Tôi có duyên chăng để được gặp nhà sư Việt Nam kia, có
duyên chăng để đến nơi này một cách bất ngờ như thế? Chỉ biết rằng chuyến đi đã
đem lại nhiều hiểu biết hơn về Phật giáo, tiếp cho tôi nguồn năng lượng mới, không
chỉ đủ vượt qua những khó khăn ở thời điểm ấy.
Đến
Khổ hạnh lâm
Ở nơi nào
trong gió trong mây
Ở nơi nào
trong lá trong cây
Trong những tảng
đá ngổn ngang bờ dốc thoải
Còn vương lại
điều Người tự hỏi
Đâu cuộc đời bất
diệt mai sau?
Sống ở trên đời
ai không có nỗi đau
Nhưng bỏ cả
ngai vàng dễ mấy?
Tôi đã đến ngồi
vào hang đá ấy
Nghe gió núi
thì thầm kể chuyện người xưa:
Mấy hạt vừng
ăn đâu để cầu no
Bát sữa dân
lành mang bao triết lý
Rừng Sê Sam,
đã bao mùa thay lá
Đã bao đời
cây, đã mấy đời người?
Ni Liên Thiền
lặng lẽ nước sông trôi
Đâu bình bát ngược
dòng năm tháng ấy
Trong sắc nắng
một chiều vàng sắp lụi?
Tôi bỗng rùng
mình:
Nếu bình bát
trôi xuôi?
Nếu trôi xuôi
bình bát ấy nhỏ nhoi
Thì ánh sáng
trong Người có tắt?
Thì thế giới
có không đất Phật?
Bao con người
sẽ sống kiếp bơ vơ?
Trăng cũng vừa
lên khỏi cánh rừng xa
Soi rõ bước
chân Người quả quyết
Và gió sông gửi
theo Người câu hát
Trong hành
trang cuộc đời, thoát khỏi cảnh trầm luân…
Có tiếng ai nấc
nhẹ sau lưng
Lại một tấc
lòng đau cầu nguyện
Ra khỏi hang
trong mùi hương nến quyện
Thấy trong
lòng sống lại lúc trẻ thơ
Tuổi lên mười
nghe bà niệm nam mô
Và theo mẹ lên
chùa dâng oản chuối
Quá nửa cuộc đời
hôm nay mới tới
Thả hồn mình
trên đất Phật mênh mang…
Bodhgaya, Ấn Độ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét